Bước sang năm 1964, cuộc kháng chiến của nhân dân miền Nam đang ở thế tiến công trên khắp 3 vùng chiến lược. Lực lượng vũ trang phát triển mạnh mẽ. Không kể 300.000 dân quân du kích, bộ đội chủ lực và bộ đội địa phương có khoảng 120.000 quân, trong đó có 42.000 quân chủ lực (tăng 1/3 so với năm 1963). Trên cơ sở đó, Quân giải phóng tổ chức được 12 trung đoàn tập trung, trong đó miền Đông Nam Bộ có 2 trung đoàn là Q761 và Q762 (tăng gấp đôi so với năm 1963). Trong lúc đó, Chính quyền Sài Gòn lâm vào cuộc khủng hoảng với những vụ đảo chính diễn ra liên tục. Tuy vậy, đế quốc Mỹ vẫn ngoan cố tìm mọi cách đưa chiến lược “chiến tranh đặc biệt” lên mức cao, tăng quân ngụy từ 417.000 tên (năm 1963) lên 561.600 tên (năm 1964), tăng số lượng cố vấn và quân yểm trợ Mỹ từ 22.400 (năm 1963) lên 26.200 tên (năm 1964)[1]. Tháng 2-1964, Mỹ triển khai kế hoạch mang tên “Chiến thắng” (từ tháng 4-1964 đến 1966) nhằm tiêu diệt toàn bộ tổ chức quân sự, chính trị, kinh tế của ta ở miền Nam Việt Nam.