Các chú bộ đội có giữ bí mật không?
Hôm ấy đồng chí Nguyễn Văn Luân, Trưởng Ty Công an tỉnh Tuyên Quang gọi tôi lên trao nhiệm vụ chuẩn bị đi bảo vệ lãnh tụ của Đảng đến thăm một số nơi trong tỉnh.
Tôi đi tắt con đường rừng ba mươi cây số đến Đoan Hùng (Phú Thọ).
Tôi đi tắt con đường rừng ba mươi cây số đến Đoan Hùng (Phú Thọ).

Sau đó, đồng chí cán bộ Nha Công ăn dẫn tôi đi về phía Cát Lem. Ở đấy có những cánh rừng lim bát ngát. Từ xa tôi đã nghe rõ tiếng hô:
– Hồ Chủ tịch muôn năm!
Tôi đưa mắt nhìn đồng chí cán bộ Nha Công an như muốn hỏi, nhưng đồng chí ấy im lặng. Đi một quãng nữa, tôi thấy trên sườn đồi bộ đội tập trung trùng trùng điệp điệp, chính giữa là một cụ già tóc bạc đang giơ tay hỏi to:
– Các chú bộ đội có giữ bí mật không?
– Có ạ!
– Chúc các chú lên Tây Bắc đánh giặc giỏi! Đã giữ bí mật thì đừng chạy theo Bác nữa…
Thật tôi không ngờ mình lại có vinh dự lớn được lãnh đạo tin cậy phân công đi bảo vệ Bác.
Thấy tôi đang đứng bên cạnh mấy đồng chí hộ vệ khác, Bác hỏi:
– Thế nào, chú Long Công An Tuyên Quang chờ Bác đã lâu chưa?
– Dạ !
Tôi bàng hoàng, chỉ nói được có thế!
Trời ngả bóng, Bác và chúng tôi gấp rút lên đường. Để giữ bí mật, người nọ phải đi cách xa người kia hàng chục mét, không ai nói chuyện với ai. Bác đội mũ cát sáu múi. Mặc áo bờ-lu-dông chiến lợi phẩm, quần gụ xắn cao đến gối, đi dép cao su, tay chống gậy. Bác đi thoăn thoắt, theo kịp Bác thật là vất vả.
Đến bến Hiên thì trời tối. Từ đây vào đến chỗ làm việc, còn những gần chục cây số nữa. Đường rừng chỉ có một người đi lọt, lại phải qua bốn, năm con suối, nếu đi đêm thì sáng ra cũng chưa chắc đã tới. Vả lại đi đêm, chúng tôi lo Bác mệt, nên anh em bảo vệ bàn nhau và báo cáo Bác xin ngủ lại. Được bác đồng ý, chúng tôi tìm đến một quán hàng bỏ không. Quán có hai gian lợp lá, tuy vắng chủ, nhưng nhà trong vẫn còn một cái phản gỗ ọp ẹp. Bác đến xem qua, đồng ý ngay. Thế là chúng tôi vội vàng sắp xếp, chăn màn để bác nghỉ.
Mặt trời còn ngủ thì bác đã dậy. Bác lay hai đồng chí bảo vệ và đồng chí nhiếp ảnh:
– Các chú ơi, dậy, đi cho sớm để tránh máy bay !
Chúng tôi lại theo Bác lên đường. Người nọ đi cách người kia bốn, năm mét. Đến một bến đò thì trời tản sáng. Bác lấy khăn bịt râu và không hút thuốc lá nữa. Người lái đò vẫn điềm nhiên chở khách sang sông.
Ban ngày chúng tôi lại càng phải đi cách xa nhau hơn, để giữ bí mật. Bác và chúng tôi cứ theo hút nhau đi mãi, chẳng mấy chốc đã tới chỗ rẽ vào đường rừng.
Đoạn đường này phải lội qua năm con suối. Trời lạnh, chúng tôi định tìm cách để Bác khỏi lội; nhưng đến con suối nào cũng thế, Bác xắn quần lội sang trước.
Khi đến Đát Bàn, gặp một con suối rất đẹp, hai bên bờ có núi cao, có cây cổ thụ và dây leo chằng chịt. Bác dừng lại, bảo chúng tôi cùng chụp ảnh. Chụp xong, chúng tôi đề nghị Bác nghỉ một lúc. Bác xắn quần lội nước phăng phăng vừa đi vừa bảo:
– Bác cháu mình đứng lại chụp ảnh là đã nghỉ rồi. Các chú phải khắc phục khó khăn, độ năm năm nữa thì bác cháu mình sẽ được đi đường lớn.
Câu nói này, mãi đến ngày giải phóng Thủ đô, tôi mới nhớ lại lời Bác nói đã trở thành sự thật.
(Vương Văn Long kể, Trương Thi ghi)
Trích “Kể chuyện Bác Hồ tập 6”, trang 10 – 11; Nxb. Giáo dục Việt Nam, 2017. – 308tr.
Sách hiện có tại Thư viện tỉnh Bình Thuận số 286 đường Trần Hưng Đạo – TP. Phan Thiết!
Phòng Thiếu nhi: TN/VN.030075
Phòng Mượn: MVV.037613
Sách hiện có tại Thư viện tỉnh Bình Thuận số 286 đường Trần Hưng Đạo – TP. Phan Thiết!
Phòng Thiếu nhi: TN/VN.030075
Phòng Mượn: MVV.037613
Views: 773